About Me

header ads

[Free] Truyện audio ngôn tình, lãng mạn: Anh Sẽ Đợi Em Trong Hồi Ức- Tân Di Ổ (Trọn bộ)

Truyện audio ngôn tình, lãng mạn: Anh Sẽ Đợi Em Trong Hồi Ức

Tác giả: Tân Di Ổ 

(Trọn bộ)

**************


Hạnh phúc vốn mong manh và không có gì lã mãi mãi, tình yêu ấy đã chết không trở lại, chỉ còn trong hồi ức mà thôi.
___
Trang sách cuối cùng của cuốn Anh sẽ đợi em trong hồi ức đã khép lại, cố dứt dòng suy nghĩ ra khỏi đầu mà vẫn không thôi day dứt, ám ảnh. Vốn dĩ chỉ định đọc dần vào những lúc rảnh rỗi thế rồi không cưỡng lại được, tôi đã thức trọn đêm đọc truyện này.

Mở đầu truyện là chuyến bay hạ cánh xuống phi trường đưa Tư Đồ Quyết quay lại cố hương. 7 năm trời tha hương nơi xứ người là 7 năm Tư Đồ Quyết cố quên đi hồi ức nơi quê nhà mà cô đã trải qua, nơi có người con trai cô một thời yêu cháy bỏng, yêu hết mình, không toan tính. Chợt thấy tình yêu của Tư Đồ Quyết có thể ví như câu thơ mà tôi từng đọc: "Yêu hết mình, yêu đến chẳng còn em". Một tình yêu đẹp được vun đắp qua cả một quãng thời gian thơ ấu, đã ngỡ rằng Diêu Khởi Vân sẽ là người yêu và hiểu Tư Đồ Quyết nhất, là người có thể tin tưởng cô nhất nhưng... Cuộc đời giá mà không có chữ "nhưng" kia sẽ đẹp biết bao, cuộc tình không có chữ "nhưng" kia sẽ trọn vẹn biết chừng nào. Tiếc rằng có những điều con người không thể đoán định trước và cũng không thể ngờ được lại xảy đến.

Giữa lúc hoang mang vì bị hiểu lầm, bị mất lòng tin một cách tột cùng, đến cả bố mẹ cũng nghi ngờ và quay lưng với Tư Đồ Quyết, cô đã tìm đến sự chở che của người yêu Diệu Khởi Vân. Nhưng đáp lại cô là sự hoài nghi trong anh, sự lạnh lùng quay bước và đau đớn hơn là anh đưa tay nắm lấy bàn tay khác. Đọc đến đây, tim tôi như bị bóp nghẹn, bởi như thế nghĩa là niềm tin trong Tư Đồ Quyết đã hết, mãi mãi sẽ không bao giờ trở lại khi ánh mắt hoang hoải của cô nhìn bóng Khởi Vân dần xa. Có ai đó đã nói rằng mất tiền là mất ít, mất danh dự là mất nhiều và mất niềm tin là mất tất cả.

Với Tư Đồ Quyết, cô đã mất hết niềm tin, chỗ bấu víu cuối cùng của cuộc đời là Khởi Vân thì cũng đã nhìn cô với ánh mắt nghi ngại, thử hỏi còn nỗi đau nào hơn? Cô gái mạnh mẽ, kiêu hãnh ấy đã tuyệt vọng ngồi một mình trong quán Đằng sau thời gian, nơi hò hẹn quen thuộc của hai người, chờ đợi đến ngày tàn, rồi vặn đồng hồ chậm lại chỉ để mong anh đến, chỉ để cầu khẩn một cơ hội... Nhưng rồi anh đã bước đi, không cho cô một cơ hội giải thích. Đây có lẽ là chi tiết cuối cùng để chấm hết cho cuộc tình cháy bỏng nhưng cũng đầy bi kịch, chấm hết cho chuỗi ngày hoa mộng bên nhau, cho một niềm tin bị vỡ vụn làm trăm mảnh. Tâm hồn Tư Đồ Quyết bây giờ trống rỗng và đau đớn đến không thốt nên lời.

Có những người phụ nữ không yêu cầu nhiều, không quan tâm anh ta có gì, cũng không quan tâm việc ở cùng anh ta sẽ phải vượt qua bao nhiêu khó khăn; nhưng họ lại muốn rất nhiều, đó chính là toàn bộ trái tim chân thành của người đàn ông đó. Nếu như không có, thà rằng buông tay. Và thế là cô chọn cách buông tay, chạy trốn. Chạy trốn khỏi ngôi nhà thân thương cô từng sống, chạy trốn khỏi bố mẹ cô một mực yêu thương nhưng chưa bao giờ hiểu cô, chạy trốn khỏi chàng trai Khởi Vân - người cô từng yêu và trao thân gửi phận. Có nỗi đau nào hơn khi nỗi oan cô gánh chịu không thổ lộ được cùng ai, ngay cả đến người cô yêu thương nhất cũng chối bỏ?

Trong hành trình trốn chạy, lúc tiễn cô ra phi trường chỉ là người bạn thân thiết thuở nào, người hiểu cô và cũng là người vẫn còn tin tưởng ở nhân cách nơi cô. Hành trình trở về quê nhà sau 7 năm ở xứ người là một chuỗi những day dứt, khắc khoải. Hơn một lần trái tim Tư Đồ Quyết rỉ máu. Tưởng rằng sau 7 năm, cô có thể nhẹ lòng trở về bên chốn xưa, bên gia đình đầm ấm thuở nào nhưng đón cô chỉ là sự lạnh nhạt, xa cách từ mẹ, cái tát nảy lửa của cha và sự day dứt với người cô từng yêu trong quá khứ.

Xách vali quay trở lại nơi đất khách với ngổn ngang tâm sự nhưng Tư Đồ Quyết vẫn mạnh mẽ nuốt nước mắt vào trong. Không ngổn ngang sao được khi người cô yêu một thời đang nằm đấy sống cuộc đời thực vật, không ngổn ngang sao được khi tình cảm với cha mẹ vẫn cách xa. Bỗng thấy tiếc cho Tư Đồ Quyết, giá mà cô khóc lên một tiếng cho nhẹ nỗi lòng để trong tim không phải mang bao nỗi ngổn ngang trăm mối, để thấy rằng mình cần một bờ vai nương tựa trong những lúc yếu mềm, để những ấm ức trong lòng sẽ không chất đầy sau 7 năm xa xứ.

Đăng nhận xét

0 Nhận xét